Thánh Vinhsơn Nguyễn Thế Điểm sinh năm 1761 tại làng An Do Nam, Quảng Trị, trong một gia đình có ba người con. Thời nhỏ, ngài chăn trâu; sau được nhận vào chủng viện, học tiếng Latinh, giúp việc cho thừa sai Jacques Longer – Gia, học triết tại Chủng viện Kẻ Vĩnh và thụ phong linh mục thuộc giáo phận Tây Đàng Ngoài.

Trong suốt 30 năm, cha Điểm phục vụ tại các họ đạo Cồn Nâm (Đông Đưng), Lũ Đăng, Đan Sa và nhiều họ nhánh thuộc địa hạt Bố Chính. Ngài sống hiền lành, dâng lễ mỗi ngày, siêng năng đọc kinh, lần hạt và nguyện ngắm. Dù tuổi cao, ngài vẫn giữ chay hai ngày mỗi tuần, dạy dỗ học trò, tích cực rao giảng Tin Mừng cho người lương và sai các thầy giảng đi rửa tội cho trẻ em chưa được rửa tội.

Ngày 27-7-1838, nghe tin cha Khoa bị bắt, cha Điểm xin trú ẩn tại làng An Bì nhưng bị từ chối. Khi đang ở ngoài ruộng gần làng Đan Sa, Quảng Bình, ngài bị bắt. Ba ngày sau, thừa sai Borie – Cao và thầy Nguyễn Khắc Tự cũng bị bắt, cả ba bị giải về công đường Đồng Hới.

Tại đây, do tuổi cao (77 tuổi) và sợ hãi, cha Điểm đã khai ra vài gia đình từng giúp ngài ẩn náu. Sau khi biết điều này gây nguy hiểm cho giáo dân, ngài liền thưa với quan:
“Vì tôi già cả, bởi nghe quan lớn nạt nộ ngăm đe, tôi khiếp, nên tôi làm cho nhiều tín hữu bị liên can. Nay xin quan thương tình, miễn chấp, mà tha cho họ được về. Còn tôi, tôi xin nhận tất cả trách nhiệm.”

Sáng 24-11-1838, tại pháp trường Đồng Hới, sau khi cầu nguyện, cha Vinhsơn bị xử giảo. Thi hài ngài được chôn tại Đồng Hới, sau đó cải táng về họ đạo Hướng Phương.

Ngài được phong Chân phước ngày 27-5-1900 và được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II tôn phong Hiển Thánh ngày 19-6-1988.